Sáng nay lòng nhẹ nhàng quá, em bước xuống phố trong chiếc váy chấm bi dịu dàng. Lòng chộn rộn niềm vui vu vơ. Đôi giầy bệt khiến đôi chân em nhẹ nâng bước thỏa thuê ngắm phố mênh mông hồn thơ.

Mùa hoa tháng Tư đang từ từ vụt qua, 

...em cứ mải miết bước đi, không có dịp nào kịp dừng chân đôi phút bên đường ngắm đôi hàng hoa trong sáng sớm. Những bông hồng nhung sắc thắm, những cúc vàng rực rỡ cười dưới ánh nắng sớm mai mùa nóng nực. Những bông bằng lăng tím rơi rớt bên vệ đường. Với em hôm nay sao nhiều mới mẻ.

Diu dang oi

Phố trong kì nghỉ lễ dường như cũng vắng lặng hơn bình thường. 

Yên ả, trong lành, đẹp thênh thang.
Sáng nay mây bay chầm chậm, sáng nay em chợt không xuống phố. Thấy lòng hân hoan nên đôi chân mời gọi mình hãy thả lòng với thế giới xung quanh. Và em đi, đi không mục đích, lòng bình yên đến lạ lùng. Tâm hồn chùn xuống trước những bộn bề cuộc sống, thấy phơi phới hương thơm hoa ven đường. Ngày dài nhưng chẳng đợi chờ ai vậy mà em đã bỏ lỡ bao dịp dạo trên phố mỗi tuần như thế. Công việc cuốn em trong vòng quay của nó, cuốn em để quên nhiều thứ khác như những thú vui bình dị nhất. Và em cũng quên cả anh nữa để một lúc như lúc này đây chợt nhận ra mình đã hờ hững với biết bao điều là hạnh phúc nhỏ bé.

Mải miết với bao điều bụi bặm, quẩn quanh với bao điều là ảo giác, em đang cố tìm lại mình trong những khoảnh khắc dịu êm nhất. Tàn lụi một khoảng trời riêng em tự bao giờ để không phải nhìn lại những gì là nỗi buồn trong miền nhớ mênh mang.

Sáng nay, em mỉm cười với bé con đang tung tăng trên phố, bé thơ ngây nép sau lưng mẹ e ấp che nụ cười, ánh mắt xanh trong veo như khoảng trời trên cao. Sáng nay, em cười với chị bán hàng rong khi nổi hứng mua chiếc nem chua rán ven đường. Một món quà vặt là thói quen thời sinh viên đáng yêu đáng nhớ. Sáng nay, dãy phố giản dị đẹp dịu dàng.

Không còn là mộng tình đêm Xuân, 

..phố cuối tháng Tư thu mình vào một góc, lánh xa ồn ào và êm dịu lạ thường. Giây phút hân hoan trong hồn mình bỗng thăng hoa, lời ca muốn cất lên giữa muôn người, đôi bàn chân nhỏ nhắn muốn bay nhảy hồn nhiên vô tư như thời xưa trẻ. Và em vẫn thế, vẫn một nụ cười mãi trên môi không thay đổi, chỉ có chăng trên đôi mắt có thêm đôi vết in hằn của thời gian gửi gắm.

Nắng vẫn hắt dần trên từng kẽ lá nhỏ lấp loáng trên vỉa hè. 

Em dừng chân như muốn với tới nắng thanh bình. Chẳng bao lâu nữa kia nắng sẽ đốt cháy làn da em đang ửng hồng, nắng sẽ làm tan không khí tinh khôi ban sớm. Nắng sẽ làm hoa kia úa màu, làm đôi mắt em chói lòa trước không gian. Duy chỉ có nụ cười em sáng bừng hơn trong nắng phố thênh thang. Em mở rộng vòng tay ôm ấp cuộc đời để thấy tiếng cười trong tim luôn nồng cháy gửi trao cho ngày mai hi vọng.

Bước chân em dần chậm lại như đếm nhịp thời gian. 

Đôi mắt thỏa thuê ngắm nhìn con đường vắng tiếng ồn ã. Trong sâu thẳm tâm hồn ánh lên niềm tin vào tương lai ngày mới. Em nở nụ cười trước ánh bình minh đang ngự trị. Nụ cười không bao giờ tắt trong con tim đập mạnh đang cùng đếm bước thời gian vội vã.    >> T-MBG 

 ~ lượm lặt~
thế này nhé

Nghe một bản tình ca: Dịu Dàng Ơi....

Để xoa dịu những muộn phiền, để an ủi chút nào ^^