Hôm nay đã gần Đông chí rồi mà vẫn chả thấy cái lạnh thực sự của mùa đông, chỉ có chút chút se lạnh hiếm hoi, và lại nổi lên cảm xúc thèm cái lạnh,....Bài hát "Nỗi nhớ mùa đông" sẽ là gáo nước giải cơn khát đông :) và trích dẫn một bài viết về cảm xúc ca khúc này.



noi nho mua dong
Dường như ai đi ngang cửa,
Gió mùa đông bắc se lòng
Chút lá thu vàng đã rụng
Chiều nay cũng bỏ ta đi.
Nằm nghe xôn xao tiếng đời
Mà ngỡ ai đó nói cười
Bỗng nhớ cánh buồm xưa ấy
Giờ đây cũng bỏ ta đi.

Sáng nay cũng như mọi ngày, anh chạy xe chầm chậm giữa Sài Gòn náo nhiệt, nhưng sao cảm giác thật khác lạ, thấp thoáng quanh mình là những chiếc áo lạnh muôn màu sắc. Chợt nhớ em và Hà Nội da diết. Chẳng biết giờ này em có đi ngang cửa nhà tôi như những ngày xưa thơ dại. Bé Cọ ngày ấy cứ mỗi sáng đi học lại rón rén hái trộm hoa dâm bụt nhà anh Bủn, chạy thật nhanh ra ngõ Văn Chương rồi thả những cánh hoa xuống hồ cùng bao ước mơ và khát vọng.

Đến một ngày chợt tà áo dài trắng thấp thoáng hòa quyện cùng chiếc áo len màu thiên thanh của cô bé sao mà đẹp lạ lùng, vậy là lòng anh Bủn vô tư chợt ngơ ngẩn vì cô hàng xóm kỳ lạ. Thế là hàng loạt bức tranh chân dung cô hàng xóm ra đời...

“Làm sao về được mùa đông / Để nghe chuông chiều xa vắng...”

Điều tưởng chừng đơn giản của tạo hóa ấy sao lại thành nỗi day dứt trong lòng những người thân thuộc. Muốn tìm về những kỷ niệm êm đềm ngày xưa, nhưng không thể. Anh chợt nhớ đến câu nói nổi tiếng “Không ai tắm hai lần trên một dòng sông”, cũng dòng sông này hay mùa đông ấy nhưng làm sao ta tìm lại được cảm giác cũ? Và quanh chúng ta chỉ là nỗi trống vắng, hoang mang do chính mình tạo ra.

Chiều nay anh quyết định ghé vào chùa Vĩnh Nghiêm để vẽ gì đó, chợt nghe chuông chùa ngân vang, thổn thức. Bài nhạc Nỗi nhớ mùa đông anh đã chép vào thẻ nhớ cứ ngân lên nhè nhẹ bên phone tai từ chiếc điện thoại cũ.

“Làm sao về được mùa đông / Mùa thu cây cầu đã gãy / Thôi đành ru lòng mình vậy / Vờ như mùa đông đã về...”.

Anh vào Sài Gòn làm việc, em vẫn hai lượt đi về qua ngõ Văn Chương với tà áo dài thướt tha, chiếc xe đạp màu hồng như ngày nào. Chàng họa sĩ nghèo và cô giáo giờ sao xa cách nghìn trùng, cứ như ở hai đầu cầu Ô Thước!

Giọng hát Hồng Nhung cuốn hút lòng người, giọng Ngọc Tân thì mê say đến lạ với ca khúc này. Có lẽ thơ Thảo Phương hay, hoặc Phú Quang phổ nhạc tuyệt vời. Nhưng điều quan trọng là Nỗi nhớ mùa đông chính là tâm trạng rất thật mà lại như mơ của bao đôi lứa đã và đang bên nhau...theo Báo Tuổi Trẻ