Bản tình ca: Một dại khờ một tôi!

st: Phú Quang / thơ: Nguyễn trọng Tạo / singer: Ngọc Anh


Tình yêu là điều rất thiêng liêng với ai biết trân trọng những cảm xúc của mình. Khi yêu, ta vui với niềm vui của người ấy, buồn với nỗi buồn của người ấy. Khi yêu ta muốn làm bến bờ, là chốn bình yên nơi chỉ có người ấy thuộc về...

Mỗi người vốn chỉ có một cuộc đời, một lần được sống để cảm nhận những vui buồn hạnh phúc thế gian. Chính vì chỉ có một nên mới đáng quý, cần trân trọng, giữ gìn... Nhưng tôi sẵn sàng tự nguyện "chia cho em một đời tôi" mà không chút dắn đo do dự mọi cung bậc của cuộc sống này.
Những buồn vui, ngọt ngào thoáng chút cay đắng đan xen, hòa quyện lại trong một đời trai sương gió - và tôi chỉ có bấy nhiêu thôi, để bao bọc và chở che, bên em bình yên đi qua cuộc đời, dẫu có thể còn nhiều gian khó...
"Cây si" là biểu tượng cho sự si mê đến ngẩn ngơ, mê muội, mà tựu chung lại là những dục vọng thắp lên trong lòng người. Đặt "cây si" bên cạnh "cây bồ đề" - biểu tượng của sự giác ngộ - ấy là lúc tình yêu, sự đam mê trong lòng chàng trai đã đạt đến giá trị thật sự của ba từ Chân - Thiện - Mỹ đáng quý trong đời.
Cuộc đời là một dòng sông chảy vào lòng ta những lời ca bộn bề phù sa của sóng. Khi ta biết lắng lòng gạn lọc để những hạt phù sa ấy thơm nồng dậy hương, làm ngát xanh lên những bờ bãi ngút ngàn mà không phải là những hạt cát khô sắc lạnh lùng nằm giữa sa mạc cô đơn - ấy là lúc ta đã đến gần hơn với "cây bồ đề" của sự giác ngộ, kết thành chồi nụ đơm hoa thơm kết trái ngọt cho đời...