Đông đã chớm về khi chiếc áo len bà ngoại đan còn dang dở… Đông đã về thật rồi hay là chỉ trong ý nghĩ?

Hà Nội đang trong những ngày đổi gió, hoa sữa cũng nhạt đi nhiều vị nồng nàn những ngày thu. Lá trên cây cũng rụng đi ít nhiều, nhìn thân cây xơ xác, xấu xí một màu xám xám. Sáng sớm, những con phố dường như đang run rẩy vươn dài hun hút theo những cơn gió lạnh. Mùa thu đã đi qua như vậy đó, không chụp đuợc một tấm hình làm kỉ niệm, không phút nào được thưởng thức những lần lá vàng rụng kín vỉa hè đường Phan Đình Phùng, những chiếc lá bất chợt rơi ngang tầm mắt. Có chút gì quyến luyến và hối hận vì mình đã cho một mùa thu đi qua mà không nắm giữ lại được chút gì đó để khi đông sang, mình sẽ nhớ những ngày lá chuyển màu.

ha noi mua dong
 
Tối. Phóng lên cầu Long Biên, dừng xe ở cái chỗ quen thuộc. Hôm nay cầu vắng xe hơn mọi ngày, đủ vắng để có thể nghe rõ tiếng dế kêu nơi cánh đồng ngô phía xa xa văng vẳng trong gió, tiếng sông Hồng vỗ về chân cầu. Sương giăng lành lạnh, thoảng trong không khí cái mùi mộc mạc, ẩm mốc của đất, của sương, cái vị tanh, nhẹ êm của phù sa, và một dư vị nhẹ của chốn thôn quê. Lâu lâu tự tạo ra cho mình một khoảng thời gian lặng thế này cũng thật thú vị. Không chen lấn, không xô bồ, không phải nhăn nhó chửi rủa. Gió thổi lạnh lắm, lạnh đến gai người! Cái không gian le lói ánh sáng này càng dễ khiến người ta thêm lạnh…
Chuyến tàu muộn đang hướng về ga… không biết có giật mình trước cái se lạnh của thành phố. Mà lạ nhỉ, cứ nghe tiếng tàu đêm là lại nghĩ đến cảnh chia tay sân ga… lòng đã trùng lại càng trùng xuống.
hoang hon tren pho
Mùa Đông thường là mùa nhớ nhà, có phải vì cái lạnh bên ngoài cứ làm cho con tim mình cũng giá lạnh theo và mình càng cần hơn... một thứ gì đó từ quê nhà để trái tim được sưởi ấm?”… Người bạn phía trời xa có biết, gió mùa đã về rồi đấy…
“Hà Nội mùa này vắng những cơn mưa
Cái rét đầu đông
Khăn em bay hiu hiu gió lạnh…”
Nhưng cái lạnh bây giờ vẫn còn nhẹ lắm, trời chỉ se se và vương chút sương mù buổi sớm…
ha noi chom dong
Đông đang đến rất nhẹ và rất chậm, dễ làm cho người ta cảm thấy sốt ruột. Dường như ai ai cũng đang trong một tâm trạng mong ngóng khắc khoải, sửa sang tâm hồn đón một mùa đông thêm tuổi. Đông chả phải của riêng ai, nhưng ai cũng cứ muốn giữ cho riêng mình. Ra đường, nhìn mặt ai cũng phấn khởi, có chút tự hào muốn khoe những chiếc áo mới…
Những ngày đầu đông Hà Nội, còn có biết bao điều để nói, để kể… cho ai kia phương trời xa đỡ nhớ quê nhà, để gửi cho ai cái cảm giác se se, khẽ rùng mình mỗi khi gió thổi, và gửi cho ai chiếc lá vàng cuối thu còn sót lại…
… Mở cửa sổ để hít chút khí trời ban đêm, giật mình vì tựa mặt vào chắn song lạnh ngắt. Gió đưa làn sương đêm nhẹ lướt qua đầu mũi, chợt gai người…
Buổi tối, đi trong lòng thành phố, chợt thấy Hà Nội những ngày chớm đông đẹp vô cùng.
Vẫn chờ đợi để được làm khách lãng du, lang thang giữa mùa đông Hà Nội
“…Người nghệ sĩ lang thang hoài trên phố
Bỗng thấy mình chẳng nhớ nổi một con đường…”
st: Blog Cappu