Cuộc đời nó vốn thế.....

Thế nào thì chắc hẳn ai cũng hay, ai cũng biết! Ai cũng phải trải.....nên chẳng cần diễn giải chi thêm mệt lòng nhau.
Chỉ có điều, mỗi người trải một cách khác nhau, và cũng nghiệm một cách khác nhau ...tùy vào sức cảm thụ mỗi người .

Có nhiều khi tôi quá buồn ~

Tôi ước mơ tìm về ...dưới vùng trời ký ức xưa..
Tôi muốn tìm "emmmm"



Trong câu hát kia có cô EM ?
Em là ai vầy nhỉ? Em ở đâu? cho tôi hỏi nhỎ chút chút nào....
.........
Thực tình mà nói thì đừng giận nhé những người thân yêu chẳng có cô EM nào cả
EM chỉ là một hình ảnh tưởng tượng - mà tự ngàn đời nay người đời vẫn mượn Em để giải khuây, để gửi gắm. Ít thì : một chút nỗi niềm - một chút nỗi buồn. Nhiều thì: cả cái cuộc đời dở dang này này...
Người nghệ sĩ họ có năng lực hơn người thường thì viết - vẽ - vời ....để gửi EM, còn ta chẳng có chi ngoài mấy lời thở than xuồng xã, lặp đi lặp lại..........thế nên đành hát câu ca cũ, hát bài ca này để thở than, để gửi vào gió, gửi EM ! Bởi ca khúc là nỗi lòng con người

Có nhiều khi.... ta chán đời



Bài hát : Nỗi Buồn của nhạc sĩ Phú Quang

Phần nào như một lời ru an ủi người nghe, từng lời hát như chính nỗi lòng chúng ta vậy :(


Có nhiều khi tôi quá buồn
Tôi ước mong tìm về dưới gốc cây xưa
Em có gửi điều gì theo lá rụng
Nỗi đau nào đậu khẽ vào tôi

Bóng ai như tôi đi qua cánh đồng
Bóng ai như tôi đi qua cõi đời
Nhặt lại mình trên ngọn gió
Giống như con chim sẻ nọ
Tha về từng cọng vàng khô

Có nhiều khi tôi quá buồn
Tôi ước mơ quanh chỗ tôi ngồi mọc lên nhiều cây cỏ
Cây xấu hổ đau gì mà rũ lá?
Tôi gục đầu trên bóng tôi

Không còn nghe
Không còn nghe ai nói cười
Tôi còn ngồi chi đây một mình
Từng ý nghĩ mong manh...