Đã từ lâu rồi Việt Nam tồn tại lối hát thơ rất đẹp có lẽ bắt nguồn từ những bài hát phổ nhạc cho thơ... những câu thơ thi vị, sâu sắc và du dương như tiếng nhạc được hát lên với những giai điệu thiết tha... nghe những bài hát như thế người ta không chỉ thấy hay mà còn chìm đắm vào từng câu hát, từng vần thơ để rồi thấy bâng khuâng, nhớ nhung mơ hồ một điều gì đó ngay cả khi tiếng nhạc đã kết thúc.


Không còn mùa thu trăng rơi bên thềm
Không còn lời ru mơ trên môi mềm
Em thơ như mùa xuân đầu, nối dài đêm thâu

Mùa thu, mùa của thi ca, mùa của sự bắt đầu tình cảm đã vun đắp, sự nảy nở những cảm xúc thoáng qua, mùa của sự lãng mạn, của tình yêu nhưng cũng là những nỗi buồn, nhớ thương và hối tiếc... Không có gì hay hơn khi bắt đầu một bài thơ bằng khung cảnh của mùa thu. Câu hát ngân lên không còn mùa thu nhưng lại đưa ta chìm đắm vào một đêm thu huyền ảo với bậc thềm và mảnh trăng rơi. Ánh trăng không chỉ chiếu rọi mà từng mảnh trăng như tan ra trong không gian, len lỏi vào những đám lá để rồi in bóng chúng lên bậc thềm... và nơi đó có em thơ tươi trẻ và đầy sức sống như mùa xuân đầu... Câu hát như một lời ru mơ trên môi mềm mặc dù đó là lời ru của quá khứ, một lời ru đã qua

Anh là mùa thu cho em mơ màng
Anh là lời ru quấn quýt bên nàng
Em đi tiếc gì thu vàng, tiếc gì xuân sang

Dường như chàng trai không thể thoát khỏi mùa thu lãng mạn của quá khứ... Chàng trai yêu, ngưỡng mộ và tôn thờ người con gái, tự ru mình vào trong cảm giác bồng bềnh của đêm thu trước đây... Tình cảm của anh vẫn còn đó ngay cả khi người con gái đã đi, cảm giác nuối tiếc và muốn níu kéo người yêu xưa, cho dù mùa thu đã qua nhưng trong anh mùa thu sẽ tồn tại mãi mãi và dường như chàng chỉ cần cô gái hiểu được điều đó

Còn thương nhớ nhau về thắp sao trời
Còn thương nhớ nhau từng đêm bão tố
Tóc ướt trăng thề, lời yêu chưa nói trên môi vụng về

Câu hát tràn ngập những hình ảnh... đó là những kỷ niệm đẹp xưa vẫn day dứt trong lòng chàng trai. Vẫn là sự nuối tiếc, dường như tình yêu chưa kịp bắt đầu thì đã vội mất đi, tình cảm mà sao mỏng manh dễ vỡ và khó nắm bắt cũng như chính mùa thu vậy, và khi qua đi luôn để lại sự bâng khuâng, tiếc nuối đến vô bờ. Khi xa nhau người ta mới thấy tình cảm ấy thật sâu nặng biết bao, những tiếng hát kêu gọi tình cảm quay trở lại cũng chỉ để an ủi tâm hồn của chàng mà thôi.

Đường ta đã qua chìm khuất chân trời
Đường ta sẽ qua nào ai biết tới
Chiều buông rã rời, ru lòng thôi mơ, ru hồn lên thơ


Câu thơ trở về với hiện tại... Cho dù mùa thu ấy có đẹp, tình cảm ấy có lãng mạn đến đâu thì chàng trai cũng phải chấp nhận sự thực là nó đã qua rồi. Quá khứ đã lùi vào dĩ vãng, tương lai thì không biết cái gì chờ đợi mình ở phía trước, chàng trai buộc phải sống với chính hiện tại của bản thân... Chiều buông rã rời, ru lòng thôi mơ, ru hồn lên thơ một sự rũ bỏ quá khứ, cho dù nó thật khó khăn và mệt mỏi... Có lẽ sự lãng mạn đó sẽ được dành cho một người khác, để vun đắp một tình cảm khác, với mùa thu khác sẽ rực rỡ hơn và sẽ hàn gắn được tâm hồn chàng. >>ST