diu dàng ơi

Ba mươi cái xuân xanh, chị một bóng đi về. Chị đẹp, vẻ đẹp của người phụ nữ chín muồi, đằm thắm và quyến rũ.

Những người đàn ông đến với chị rồi vội vã đi. Chị mạnh mẽ, quyết đoán, lời nói của chị đanh thép và gãy gọn, nhân viên đi qua thấy chị là đứng khép nép cúi chào. Tuy là trưởng phòng trong một công ty lớn nhưng chị cũng chỉ là một phụ nữ bình thường, chị cũng mong một bờ vai vững chãi để dựa vào, giấc mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ vẫn thường trực trong chị. Nhưng...

Chị không phải là người phụ nữ của gia đình. Chị vụng về với nồi cơm bếp điện. Chị không phân biệt được cá chép với cá diêu hồng hay rau lang với rau muống. Đối với chị những việc ấy thật khó khăn. Mẹ chị chép miệng, sao giữ được chồng hả con?

Người đàn ông chị yêu thương dẫn chị về nhà ra mắt gia đình. Chị vụng về thế nào đấy mà chén bát đụng vào nhau kêu loảng xoảng. Và người đàn ông ấy ra đi, chị nghĩ, tình yêu của anh chưa đủ lớn để bỏ qua nhược điểm của chị. Từng người đàn ông đi qua, họ bảo họ yêu chị, nhưng họ không muốn có một người vợ như chị.

Chàng nhân viên chị thường kêu: anh ngố, tình nguyện làm gia sư dạy chị học làm người phụ nữ dịu dàng. Anh khéo tay và đảm đang. Anh dạy chị thu vén việc nhà sao cho khéo, rồi chăm sóc cây cảnh. Anh dạy chị nấu những món đơn giản thường dùng hằng ngày. Đứa học trò là chị thường ngày quát nạt anh nay lúng túng trước những cử chỉ yêu thương của anh.

Người ta đồn rằng, mùa xuân ấy, có chàng ngố đến rước chị trong tiếng chúc tụng của họ hàng.
Chàng không gọi chị là bà xã ơi, hay vợ ơi, mà chàng khẽ gọi " Dịu dàng ơi! ". .........
~HOÀI SANG~
Green ~ lượm lặt ~